Nhớ lời Nam Cung Phi Yến từng nói, trước khi mặt trời lặn, cô ấy sẽ nghĩ cách trở lại cứu người.

Nhưng giờ thấy mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, sao cô ấy vẫn chưa trở lại thế này?

Trong lúc này, tôi cũng sắp lật nát bút ký cấm kỵ, cũng không thể tìm được manh mối gì ở bên trong. Dương Thần do dự rất lâu mới lặng lẽ ôm điện thoại đi vào trong góc phòng gọi điện, bảo muốn hỏi thử ông nội hắn, lại không ngờ vừa nói ra chuyện này đã nghe trong điện thoại truyền đến tiếng quát mắng, dọa cho Dương Thần vội vàng cúp điện thoại. Rõ ràng là hắn đã bị mắng.

Hắn bất đắc dĩ nói với tôi, hắn vốn muốn hỏi ông nội hắn, bây giờ xem ra cũng không trông cậy nổi, ông nội hắn tính tình kỳ quái, từ nhỏ đã không muốn để cho hắn học mấy thứ này, hắn len lén học được, cho nên trình độ thật sự có hạn.

Trong lòng tôi tức giận, lại không thể làm gì, nếu không phải hắn phát hiện ra A Long có vấn đề, sợ là bây giờ chúng tôi đều không hiểu gì. Có lẽ là hắn một kim đâm A Long thành người sống thực vật, vậy thì thật sự thành cũng là Dương Thần, bại cũng là Dương Thần.

Bầu trời dần dần tối, tôi đỏ mắt mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới chuyện gì đó nên nói với Dương Thần:

- Này, anh cho tôi mượn điện thoại của anh một lát...

Dương Thần tiện tay đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận lấy liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Nam Cung Phi Yến hỏi một câu. Nhưng khi tôi đang bấm số điện thoại thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị người đá văng ra, ngay sau đó lại thấy Nam Cung Phi Yến ở phía trước, Thiệu Bồi Nhất cõng một người đi phía sau, hấp ta hấp tấp bước vào.

Tôi sửng sốt, theo bản năng đứng lên nhìn người trên lưng Thiệu Bồi Nhất. Đó chính là Tiểu Hồ Tử lúc này cũng hôn mê bất tỉnh, nằm ở trên lưng của Thiệu Bồi Nhất mà hoàn toàn không có ý thức.

Anh ta cũng thế nào vậy? Tôi kinh ngạc đang muốn hỏi, lại thấy ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người áo đen. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng lập tức kinh ngạc. Đây chính là Thường Khánh - thiếu niên áo đen đã gặp ở mộ Hoàng Bì Tử đêm hôm đó.

Chỉ thấy anh ta đứng đó với vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn lướt qua phòng ngủ và bước nhanh tới.

Tôi hỏi Thiệu Bồi Nhất:

- Có chuyện gì vậy, Tiểu Hồ Tử làm sao thế?

Thiệu Bồi Nhất đặt anh ta ở lên giường, lắc đầu nói:

- Anh ta tạm thời không chết được, không có việc gì đâu. Cậu để ý A Long, tôi đã mời người về nên phải tranh thủ thời gian.

Nam Cung Phi Yến liếc nhìn Dương Thần, nói với tôi:

- Hắn là ai?

Tôi vội vàng nói:

- Hắn là Dương Thần ở phòng ngủ bên cạnh, hắn...

Tôi còn chưa nói hết lời, Nam Cung Phi Yến lại vung tay về phía Dương Thần, Dương Thần nhất thời trợn mắt, rầm một cái ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

- Chị làm gì vậy?

Tôi sững sờ hỏi, Nam Cung Phi Yến nói:

- Tôi không quan tâm hắn làm gì, nói chung bây giờ không thể có người ngoài.

Nói xong, cô xoay người mỉm cười nói với Thường Khánh:

- Em trai Thường, chuyện sau đó đành phải trông chờ vào em đấy.

Thường Khánh vẫn vẻ lạnh lùng tàn khốc đi tới trước người A Long, cúi đầu nhìn, im lặng không lên tiếng. Sau đó anh ta giơ tay ra. Thiệu Bồi Nhất vội vàng lấy từ trên người ra cái gương bạc. Thường Khánh cầm trong tay, cúi đầu nhìn, trong mắt lộ ra thần sắc khác thường. Bỗng nhiên, toàn thân anh ta tản ra từng làn khí đen, đồng thời đôi mắt dường như cũng thay đổi hình dạng.

Lúc này anh ta quay lưng về phía chúng tôi, nhưng tôi quá tò mò, lặng lẽ thò đầu nhìn vào trong gương và lập tức khiếp sợ, gần như bị dọa ra cho đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Bởi vì trong gương bạc này mơ hồ hiện ra gương mặt của Thường Khánh, đó đâu phải là hình người chứ? Rõ ràng là một con mãng xà đen đang lắc đầu lè lưỡi!

Trong phút chốc, chỉ thấy Thường Khánh đột nhiên mở miệng phun ra khí bạc vào cái gương bạc này, trong gương bạc nhất thời có khí đen cuồn cuộn, chỉ sau một lát đã hoàn toàn bị khí đen bao phủ. Sau đó Thường Khánh lật gương bạc, chiếu vào mặt A Long, chỉ thấy trong thất khiếu của A Long cũng tản ra khí đen, từng làn khí mỏng manh nhẹ nhàng bay về phía trong gương bạc.

Trong tay Thường Khánh cầm gương bạc, vẫn nhìn chằm chằm vào khí đen kia không nhúc nhích, mãi đến khi khí đen không còn tràn ra khỏi thất khiếu của A Long nữa, lúc này anh ta mới lật tay thu gương bạc, sau đó cất vào trong người. Nhưng nghĩ một lát, anh ta lại lấy ra trả lại cho Thiệu Bồi Nhất.

- Được rồi, sau nửa canh giờ, anh ta sẽ từ từ tỉnh lại.

Thường Khánh không nhìn chúng tôi, chỉ ngẩng đầu nói với Nam Cung Phi Yến, sau đó suy nghĩ một lát còn nói thêm:

- Gương linh này vốn chỉ che lại ba hồn của hắn nhưng là vô ý, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không biết bị ai chuyên dùng phương pháp yếm thắng phát động gương linh, mới hoàn toàn không khống chế được, nếu không phải tôi tới, trong thiên hạ này đã không có ai có thể cứu người này.

Nam Cung Phi Yến vỗ ngực, làm ra vẻ kinh ngạc, lại mỉm cười kéo tay của Thường Khánh nói:

- Ái chà, chị đã sớm nói, chuyện này chỉ cần tìm em trai Thường tới thì bảo đảm là mã đáo thành công mà, tay đến bệnh trừ, chị phải cám ơn em mới đúng.

Tôi nhìn thấy rõ ràng gương mặt Thường Khánh đỏ lên, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Không thể để cho người nhà tôi biết chuyện này, bằng không tôi sẽ thảm. Phải biết rằng, năm đó lúc gương linh này ở trong động của chúng tôi đã được xem là vật cấm, bọn họ chưa bao giờ cho phép tôi động loạn vào nó.

Nam Cung Phi Yến nói:

- Em cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ không có ai nói ra ngoài cả. Nhưng thật ra cũng không có gì, em nghĩ xem, cái gương này đã ở bên ngoài không biết bao nhiêu năm, qua tay bao nhiêu người, cho dù em tự ý sử dụng thì cũng không thể tính là chuyện gì.

Thường Khánh im lặng một lát lại lắc đầu nói:

- Chị không hiểu đâu, tôi đi đây.

Nam Cung Phi Yến kéo tay anh ta lại, nói:

- Em Thường đi làm gì, đừng đi vội, chờ một lát xem người này thế nào đã. Nếu như chẳng may vẫn không tỉnh thì chị phải tìm ai đây?

Vẻ mặt Thường Khánh lại không được tự nhiên, phất tay với Nam Cung Phi Yến, sau đó nói:

- Được rồi, người này đại khái mười phút sau sẽ tỉnh lại, tôi thật sự phải đi, mấy ngày gần đây trong nhà ra nghiêm lệnh, không cho chúng tôi đi loạn.

Lúc này Nam Cung Phi Yến mới thả lỏng tay, mỉm cười nói:

- Vậy được rồi, em tốt nhất trở lại đi, hôm khác chị lại tới cảm ơn em.

Thường Khánh quay đầu nhìn cô ta cười kỳ quái, có vẻ không được tự nhiên như đã lâu cũng chưa từng cười như vậy, sau đó anh ta xoay người đi tới cửa, cũng không thò tay mở cửa mà xuyên qua cửa ra, đi.

Thường Khánh qua lại giống như cơn gió, vào nhà cũng chỉ mấy phút, làm xong việc liền đi, hơn nữa căn bản không hề nhìn tôi, ngay cả Thiệu Bồi Nhất anh ta cũng không để ý. Từ đầu tới cuối, trong mắt anh ta hình như cũng chỉ có một mình Nam Cung Phi Yến.

Tôi có chút hiểu nhưng không nói gì, tiến lên nhìn A Long. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của anh ta đã có chút sắc máu, cho dù còn hôn mê bất tỉnh nhưng cho người ta cảm giác như ngủ thiếp đi, mà không còn là dáng vẻ nửa chết nửa sống như vừa rồi nữa.

Tôi thấy yên tâm hơn. Xem ra Nam Cung Phi Yến thật sự tìm đúng rồi người. Cho dù không thể lộ liễu tìm những xà tinh kia, nhưng tìm một thiếu niên Xà tộc tới đây, không ngờ lại có hiệu quả cũng không tệ.

Tôi cảm kích nói với cô:

- May nhờ có chị.

Cô hé miệng cười, nói:

- Cám ơn chị làm gì, người ta cũng là nể mặt ngài Thiệu thôi.

Thiệu Bồi Nhất vội vàng xua tay nói:

- Đừng, chuyện này không liên quan đến tôi, nếu nói ông cụ Hoàng Thất cho tôi chút mặt mũi còn được, nhưng cả nhà Thường Khánh không cắn tôi đã là không tệ rồi. Tôi lại không thể sai khiến được...

Hai người bọn họ vừa nói chuyện, lại nghe A Long trên giường ngáy khẽ. Tôi sửng sốt cúi đầu nhìn. Hay thật đấy, người anh em này đã khôi phục lại trạng thái ngủ say, hơn nữa còn mắc bệnh cũ, cắn răng đánh rắm và mím môi.

Lúc này tôi mới yên tâm. Xem ra hắn không có chuyện gì, chỉ mong lát nữa có thể tự mình tỉnh lại. Nhưng tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại đã nhìn thấy Tiểu Hồ Tử, trái tim căng thẳng lập tức, vội vàng hỏi bọn họ:

- Tiểu Hồ Tử làm sao vậy?

Thiệu Bồi Nhất lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có điều vừa rồi khi trở lại, phát hiện Tiểu Hồ Tử đã bất tỉnh nằm trên mặt đất trong góc trường học, nên cứ cõng hắn về.

Tôi cảm thấy nghi ngờ, gần đây thế nào vậy? Hết người này tới người khác xảy ra chuyện. Tôi đang nghĩ ngợi xem nên cứu Tiểu Hồ Tử thế nào thì Nam Cung Phi Yến đi tới nhìn, bỗng nhiên giơ tay tát bốp một cái. Tiếng tát vang lên giòn giã. Tiểu Hồ Tử giật mình tỉnh lại và trợn tròn mắt nhìn chúng tôi, vẻ mặt mờ mịt như muốn nói gì đó. Nam Cung Phi Yến lại tát một cái. Tiểu Hồ Tử nghiêng đầu lại hôn mê...

Tôi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không biết cô ấy muốn làm gì, Nam Cung Phi Yến nói:

- Hắn không có chuyện gì lớn, chỉ hôn mê bình thường thôi, không có chuyện gì huyền bí đâu. Nhưng vì để tránh phải nói nhảm nhiều với hắn, tạm thời cứ đánh bất tỉnh, một lát nữa tự mình tỉnh lại sẽ chẳng có gì nữa.

Tôi dở khóc dở cười, cách tư duy của cô ấy đúng khác với con người, tôi chỉ vào Dương Thần ngã ở bên cạnh nói:

- Em không quan tâm nhiều như vậy, chị cứu hắn tỉnh lại trước được không?

Nam Cung Phi Yến khẽ nhíu mày:

- Cứu hắn tỉnh lại làm gì? Tôi thấy người này chỉ gây loạn thêm thôi.

Tôi bất đắc dĩ nói:

- Chị đừng làm loạn nữa, nhanh cứu hắn tỉnh lại đi. Chiều hôm nay em phát hiện ra một manh mối có liên quan tới mặt quỷ này. Em muốn hắn giúp em xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra...

 

0.08339 sec| 2432.875 kb